Luân hồi hình như luôn đi với sanh tử. Luân hồi sanh tử. Nghe cứ rờn
rợn. Có cách nào “giải thoát” không? Có đó. Đi tu! Đi tu để giải thoát
luân hồi sanh tử. Nghe nói vậy. Làm như tu thì không còn sanh tử nữa,
không còn luân hồi nữa, tu thì sống đời đời kiếp kiếp vậy! Nhưng… không
còn sanh tử, không còn luân hồi nữa, sống đời đời kiếp kiếp thì… chán
chết! Không luân hồi sanh tử nữa thì mọi thứ khựng lại. Trái đất chẳng
buồn quay. Chẳng còn xuân hạ thu đông. Chẳng sáng trưa chiều tối. Chẳng
vô thường. Chẳng đổi thay.
Chán chết! Cho nên luân cứ phải hồi, sanh cứ phải tử. Và bởi vì sanh cứ phải tử nên tử cứ phải sanh. Phải luẩn quẩn loanh quanh vậy mới công bằng, mới phải điệu. Ba cõi sáu đường phải thênh thang rộng mở cho chúng sanh lũ lượt vào ra!
Chán chết! Cho nên luân cứ phải hồi, sanh cứ phải tử. Và bởi vì sanh cứ phải tử nên tử cứ phải sanh. Phải luẩn quẩn loanh quanh vậy mới công bằng, mới phải điệu. Ba cõi sáu đường phải thênh thang rộng mở cho chúng sanh lũ lượt vào ra!
Nhưng, chỉ có ba cõi sáu đường thôi ư? Chỉ có “Thiên, nhân, atula,
ngạ quỷ, súc sanh, địa ngục”… thôi ư? Chắc còn nhiều thứ “cao tốc” nữa.
Vô số vô lượng vô biên nẽo đường cho phù hợp với vô số vô lượng vô biên
chúng sanh chứ? Nhưng chỉ tượng trưng vậy là đủ cho các thứ bệnh “tham, sân, si, nghi, kiến, mạn”… của cõi người!
Được làm người thật khó! Một con rùa mù lờ quờ bơi giữa biển khơi, mỗi trăm năm trồi đầu lên một lần giữa mênh mông sóng nước, vậy mà làm thế nào lại đội trúng chóc ngay khúc gỗ mục, giữa bộng cây, đang trôi giạt bềnh bồng trên biển. Đâu có dễ phải không? Đó là một hình ảnh đầy biểu tượng sinh học, mang tính nghệ thuật vẫn được điêu khắc trên các đền đá từ ngàn xưa của linga với yoni ! Cho nên cha mẹ mà không bồng bềnh gặp nhau thì ta là ai? Ông bà mà không bồng bềnh gặp nhau thì ta là ai? Phải có cái nhân, cái duyên, cái nghiệp, cái báo gì đó chứ?
Được làm người thật khó! Một con rùa mù lờ quờ bơi giữa biển khơi, mỗi trăm năm trồi đầu lên một lần giữa mênh mông sóng nước, vậy mà làm thế nào lại đội trúng chóc ngay khúc gỗ mục, giữa bộng cây, đang trôi giạt bềnh bồng trên biển. Đâu có dễ phải không? Đó là một hình ảnh đầy biểu tượng sinh học, mang tính nghệ thuật vẫn được điêu khắc trên các đền đá từ ngàn xưa của linga với yoni ! Cho nên cha mẹ mà không bồng bềnh gặp nhau thì ta là ai? Ông bà mà không bồng bềnh gặp nhau thì ta là ai? Phải có cái nhân, cái duyên, cái nghiệp, cái báo gì đó chứ?
Muôn sự tại tham. Không tham thì đã không sinh sự. Mà tham
thì không đáy. Y như cái bao tử, vốn là một cái túi không đáy vậy! Tham
thì lúc nào cũng thấy thiếu, cũng đói, cũng khát. Khát đủ thứ, đói đủ
thứ. Không chỉ cõi người đâu. Cá lớn nuốt cá bé. Bọ hung hùng hục đánh
nhau giành giựt cục phân. Thiêu thân tranh nhau lao vào lửa. Dã tràng
miệt mài se cát biển đông… Tham quá thì thành… ngạ quỹ. Đói khát triền
miên. Sân (giận) thực ra chỉ là một sản phẩm của tham. Tham mà
không được mới sân, mới bị thiêu đốt đủ kiểu ở chín tầng địa ngục. Sân
sinh địa ngục. Địa ngục chẳng đâu xa. Nó ở ngay trong ta và luôn háo hức
chờ đợi. Nhưng cái gốc của tham, sân là từ “ngu muội” (Si) mà ra! “Súc
sanh” quá đi chớ. Còn cãi gì nữa! Lâu lâu nhìn lại mình mà coi: “Đồ súc
sanh! Đáng đời! Đáng kiếp!”…
Vậy còn thiên, nhân, atula thì từ đâu ra? Thì từ các “bệnh” nghi, kiến, mạn! Nghi
thì sanh sự, tâm không lúc nào an. Nghi thì không thể Từ bi! Cho nên
nghi sinh… Atula, thần không ra thần, người không ra người, thông minh
quỷ quyệt, đấu đá tranh giành, đằng đằng sát khí… Còn nhân (người)? Chắc
là do “Kiến” sinh ra rồi. Chỉ người mới có nhiều thứ kiến, khi
tà khi chánh, khi thường khi đoạn, điên đảo mộng tưởng. Cứ quay mòng
như chong chóng. Đáng mừng là người thì có cơ hội để đổi thay, để chuyển
hóa. Cho nên mới bảo làm người, khó, nhưng được làm người đã là may
mắn. Còn “Mạn”? Coi trời bằng vung! Kiêu căng phách lối, vỗ
ngực xưng tên, nghĩ mình phước báo, ăn chơi xả láng… Thế nhưng dù là
Trời vẫn có lúc rơi xuống địa ngục như chơi!
Tóm lại, sáu nẻo đường… thênh thang thì tà nhiều hơn chánh. Tà có vẻ…
hấp dẫn hơn, lôi cuốn hơn. Cho nên ta mới có khuynh hướng trôi nổi, lăn
lộn, mãi miết trong sáu nẻo đường… tà, không muốn thoát ra là vậy!
Luân hồi sanh tử là cần thiết, là phải vậy. Nước xuôi ra biển lại
tuôn về nguồn! Bỉ cực rồi thái lai! Nếu không thì chán quá. Nếu không
thì bất công quá! Xuân hạ thu đông… rồi lại Xuân. Sắc thọ tưởng hành
thức rồi lại… Sắc? Vô minh, hành, thức… rồi sanh, lão tử hay
ngược lại, Lão tử rồi sanh, hữu, thủ, ái… vô minh, để từ đó mà sinh sự
cho sự sinh? “Vô sinh” là hết chuyện, diệt thọ tưởng, dứt ái thủ… là hết
chuyện chăng? Còn lâu! Bởi “Vô vô minh diệc vô vô minh tận…”, không hề có vô minh mà cũng chẳng bao giờ hết vô minh!
Luân hồi sanh tử, nghiệp báo oan gia các thứ… ở đâu mà ra? Thì ở đâu
nữa. Ở ngay trong ta thôi. Trong tứ đại ngũ uẩn. Trong các hợp chất
carbon, hydro, oxy, nitrogen (C,H,O,N) và mấy chục nguyên tố đồng chì
sắt kẽm, mangan, manhê, vôi vữa… các thứ đó thôi. Ôi, cát bụi tuyệt vời!
Khi vẽ được bản đồ hệ gene người, các nhà khoa học bật ngữa thấy tinh
tinh, chuột bọ, cải ngồng, cổ thụ… đều có những gene y như vậy với một
tỷ lệ khác nhau nhiều ít. Tinh tinh có đến 99% cấu trúc gen giống hệt bộ
gen người, chuột bọ thì có đến 98% gen người… Ai dám bảo hôm nào đó
chẳng “luân” chẳng “hồi” một phen, cho tinh tinh thành cải ngồng, cải
ngồng thành chuột bọ…? Có cái nhìn xuyên suốt ngàn năm chắc thấy biết,
còn ta mắt trần (nhục nhãn) chưa thấy được đâu, đành lớ ngớ, loay hoay.
Bản hoài của chư Phật muôn đời chẳng phải là muốn khai thị cho ta ngộ
nhập vào cái “Thấy Biết” của Phật đó sao?
Thực ra luân hồi sanh tử không chỉ vậy! Luân hồi sanh tử còn là tiến
trình tâm trong mỗi sát-na. Từ sáng đến chiều, từ trưa đến tối ta đã…
lang thang sáu nẻo biết bao lần. Hết thiên, nhân lại đến atula rồi ngạ
quỷ súc sanh địa ngục xà quần không ngưng nghỉ. Sáng bảnh mắt ra, người
sảng khoái, lâng lâng, quần là áo lượt có thua gì… tiên nhân đâu, vậy mà
trưa nghe một cú điện thoại từ đâu đó bỗng đùng đùng nổi giận, đỏ mặt
tía tai, bầm gan tím ruột, lọt tõm vào địa ngục… Chỉ một thoáng thôi, đã
từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, từ thiên nhân thành Atula, ngạ quỹ…
Một thoáng thôi, tiến trình tâm đã trải qua muôn ngàn kiếp rồi vậy!
Biết rõ “cơ chế” bệnh sinh thì điều trị không khó. Có khi chỉ cần
chữa triệu chứng. Có khi phải điều trị căn nguyên để không còn tái phát.
Cái gì làm ta xà quần trôi nổi trong cõi luân hồi sanh tử? Cái gì có vẻ
như mãi cợt đùa không mệt mỏi với ta đó vậy? Chính cái “Ta” đó. Nó đó.
Cho nên chỉ có “ta” mới cứu được “ta” thôi, “duy ngã độc tôn” mà! Cho
nên phải quay lại với mình, phải phản quan tự kỷ, phải nương tựa chính
mình thôi, còn tìm kiếm đâu xa nữa? Gia trung hữu bảo hưu tầm mích (Trần
Nhân Tông). Khi nhận ra “không phải của ta/ không phải là ta/ không
phải là tự ngã của ta” thì có lẽ đã có một nụ cười thanh thản, tự tại,
an nhiên.
Bậc Y vương đã bày biện sẵn thuốc men cả đó thôi. Nói đi nói
lại mấy ngàn năm rồi. Lẽ nào ta chẳng nghe ra ? Nào Tứ diệu đế, nào Bát
chánh đạo, nào Lục độ, Bát Nhã, Pháp Hoa… các thứ. Sắc cho khéo để hoà
nhập vào nhau, tương tác lẫn nhau ba chén sáu phân thành một thứ « dược
vương » trị bệnh cho kiếp người.
Nói năng, đi đứng, cái ăn, cái ở… cách nào đây cho nó thôi đừng sanh sự,
đừng tạo nghiệp? Thì đã có Chánh ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng. Còn
Chánh niệm, Chánh định lại là những thứ thuốc đặc trị để có được Chánh
kiến, Chánh tư duy. Cho nên, Giới Định Tuệ là đủ để chấm dứt những nẻo
đi về địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Giải thoát và Giải thoát tri kiến là
đủ để… chấm dứt những lang thang trôi nổi quẩn quanh còn lại ?
Rõ ràng để « giải thoát luân hồi sanh tử » chỉ có mỗi một cách là phải «
tu ». Nghĩa là phải « sửa » mình. Phải dứt đi cái nghiệp cái duyên, cái
sinh cái sự. Một khi « sự sự vô ngại » rồi thì thong dong ba
cõi sáu đường không còn dính mắc, nơi nào cũng trở nên an lành mát mẻ,
bởi đã cùng chung dưới một mái nhà. Mái nhà Như Lai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét