Trang

++ CHÙA A DI ĐÀ KÍNH CHÚC QUÍ VỊ MỘT NGÀY AN VUI. http://chuaadida.blogspot.com nay được đưa về trang nhà chuaadida.com. KÍNH MỜI QUÍ VỊ HOAN HỶ GHÉ THĂM TRANG NHÀ chuaadida.com và chia sẽ mọi người cùng biết. Cảm Ơn " ++
++ Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không hề nhớ đến, biết nhận mà không hề quên đi. -- Đừng đau khổ với những gì mình không có, hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay. -- Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ, mà nằm ở tầm lòng của người cho. -- Có 3 cách để tự làm giầu cho mình: mỉm cười, cho đi, và tha thứ. -- Tức giận là cơn lốc xóa đi mọi sự thông minh. -- Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. -- Phải ăn để sống chứ không phải sống để ăn. -- Một nụ cười có thể thay đổi một ngày. Một cái ôm có thể thay đổi một tuần. Một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống. -- Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới, bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó, bạn là cả thế giới. -- Sự kiên nhẫn là sức mạnh vượt qua mọi khó khăn. -- Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. -- Với lòng nhân ái đôi khi vực người từ hố thẳm, Với dạ hẹp hòi đôi lúc đẩy người tận vực sâu. -- Dù xa cách mấy trùng dương Ở đâu cũng có quê hương trong lòng. -- Tiền tài biết đủ thân không nhục, Danh lợi không tham đức mới cao. -- Tiền tài rồi cũng hết, Danh lợi rồi cũng tan, Duy chỉ có lòng người, Sống mãi với thời gian. -- Có không thương ghét chẳng bận lòng, Được mất hơn thua chẳng ngóng trông, Mở rộng tâm ra lòng thanh thảng, An nhiên tự tại dạ thong dong. -- Có thành công lớn nhỏ nào, không từ kiên nhẫn mà nên++

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Khúc luân vũ mùa mưa

Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước sao sẽ được sống với đúng lứa tuổi của mình...

Hanguyen
Nhiều năm trước đây, khái niệm về cuộc sống và những bon chen trong tôi hầu như chưa có. Chỉ đơn giản là những ý nghĩ non trẻ của thủa mới lớn và những gì còn sót lại của cái thời giao thoa giữa người lớn và trẻ con. Chỉ là sự tranh cãi giữa chính bản thân mình rằng làm sao cho lớn nhanh, làm sao cho hết trẻ con và làm sao để trưởng thành hơn?

Khúc luân vũ mùa mưa
Để rồi nhiều năm sau đó, tôi bỗng muốn mình trở lại cái thời kỳ trước đây, thời kỳ của những hồn nhiên, vô tư và sự trong vắt như những viên pha lê. Bỗng chốc thấy mình lớn đến lạ, dồn hết suy nghĩ và tham vọng cuộc sống để rồi với xa những cái được cho là phù du kia.

Mặc dù biết sẽ chẳng tồn tại lâu dài mà sao cứ cố nắm lấy nó chứ? Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước sao sẽ được sống với đúng lứa tuổi của mình, với đúng suy nghĩ của người đang và tiếp tục trưởng thành. Người ta vẫn thường nói: "Quả chín ép thì sẽ không bao giờ bằng những quả được chín tự nhiên". Tôi niệm điều này và thấy nó thực tế quá! Có lẽ những cảm xúc tôi viết ra đây được cho là mông lung, là phi lý nhưng nó làm cho cái đầu của tôi nhẹ bẫng đi trong phút chốc, sẽ thăng hoa hơn và điều cơ bản là đã loại khỏi "hết rác" trong đầu.
Ngoài trời đang mưa, tôi đang nghe ca khúc Khúc luân vũ mùa mưa, các ngón tay đang đánh máy và tôi thấy như mình đang nhảy múa bằng các ngón tay trên điệu nhạc valse vậy. Đôi khi cuộc sống cũng như vậy, nó cứ nhảy múa như không ngừng ngay trước mặt, ta cuốn theo và bắt buộc phải nhảy điệu valse đó của cuộc sống. Ta nhảy không ngừng để cùng đồng điệu với điệu nhạc mê hồn đó.
Mưa nhẹ lắm, phơn phớt cũng đủ tý tách để ta nghe thấy và cảm nhận. Có một điều trùng lặp rất lạ, không hẹn mà tới, cứ mỗi lần viết là lúc đó ngoài trời đang mưa, không mặc định mà chỉ là vô tình, mưa tưới mát tâm hồn, xoa dịu đi cái nóng, cái oi bức và làm suy nghĩ cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét