Trang

++ CHÙA A DI ĐÀ KÍNH CHÚC QUÍ VỊ MỘT NGÀY AN VUI. http://chuaadida.blogspot.com nay được đưa về trang nhà chuaadida.com. KÍNH MỜI QUÍ VỊ HOAN HỶ GHÉ THĂM TRANG NHÀ chuaadida.com và chia sẽ mọi người cùng biết. Cảm Ơn " ++
++ Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không hề nhớ đến, biết nhận mà không hề quên đi. -- Đừng đau khổ với những gì mình không có, hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay. -- Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ, mà nằm ở tầm lòng của người cho. -- Có 3 cách để tự làm giầu cho mình: mỉm cười, cho đi, và tha thứ. -- Tức giận là cơn lốc xóa đi mọi sự thông minh. -- Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. -- Phải ăn để sống chứ không phải sống để ăn. -- Một nụ cười có thể thay đổi một ngày. Một cái ôm có thể thay đổi một tuần. Một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống. -- Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới, bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó, bạn là cả thế giới. -- Sự kiên nhẫn là sức mạnh vượt qua mọi khó khăn. -- Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. -- Với lòng nhân ái đôi khi vực người từ hố thẳm, Với dạ hẹp hòi đôi lúc đẩy người tận vực sâu. -- Dù xa cách mấy trùng dương Ở đâu cũng có quê hương trong lòng. -- Tiền tài biết đủ thân không nhục, Danh lợi không tham đức mới cao. -- Tiền tài rồi cũng hết, Danh lợi rồi cũng tan, Duy chỉ có lòng người, Sống mãi với thời gian. -- Có không thương ghét chẳng bận lòng, Được mất hơn thua chẳng ngóng trông, Mở rộng tâm ra lòng thanh thảng, An nhiên tự tại dạ thong dong. -- Có thành công lớn nhỏ nào, không từ kiên nhẫn mà nên++

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Trẻ lên 3 đã phải đeo gùi lên rẫy

Trên đường qua thôn Bà Rùa, xã Jơ Ngây, huyện Đông Giang, tỉnh Quảng Nam chúng tôi bắt gặp hình ảnh những cậu bé, cô bé đồng bào Cơtu vai mang gùi dắt díu nhau lên rẫy.
Các em nhỏ nối đuôi nhau thành một hàng dọc tiến vào rẫy, nơi gia đình các em đang tất bật thu hoạch vụ ngô trên vùng đồi cao cách làng chừng vài ba trăm mét.

Thấy người lạ, sắp nhỏ nép mình vào một bên đường, tỏ vẻ e dè.
Khi nghe chúng tôi hỏi sao không ở nhà đi học mà xách gùi lên rẫy, tụi nhỏ trố mắt lạ lẫm.
Một bé gái lớn nhất mạnh dạn đáp: “Cháu vừa được nghỉ hè cách đây mấy hôm, còn mấy đứa kia có đứa 5, đứa 6 tuổi, đứa nhỏ nhất mới lên 3, tụi nó chưa đủ tuổi đi học nên tới ngày mùa là theo ba mẹ lên rẫy thu hạt thóc, trái ngô”.
Đó là em Rapát Thị Ana, học vừa hết lớp 1, vai mang gùi to, một tay dắt 2 đứa em, tay kia ẵm một em bé.
Ana (7 tuổi), Du Mỷ (5 tuổi), Long Triều (3 tuổi) ngày nào cũng dắt nhau lên rẫy, không mang cơm nước cho ba mẹ thì phụ ba mẹ tỉa ngô, tỉa đậu. 
Như quy luật của tạo hóa nơi đây, cứ biết đi, biết chạy là các em đã biết đeo trên vai chiếc gùi lên rẫy.

Buổi sáng chưa kịp ăn, các em đã phải mang gùi lên rẫy
Nhặt ngô bỏ vào gùi
Mới 3 tuổi nhưng ALăng Long Triều đã thành thạo việc bóc vỏ ngô


Vận chuyển ngô về

Lầm lũi gùi sự vất vả

 Thanh Ba

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét