Một mùa sen nữa lại về trong cái
nắng vàng oi ả đầu hạ. Sen về, đó cũng là lúc cái thú thanh tao thưởng
trà sen của người Hà thành lại được dịp thể hiện.
Như
một cái hẹn, cứ khi nào thấy hoa phượng đỏ rực làm cháy cả góc phố,
bằng lăng tỏa màu tím thẫm bên hiên nhà ai…và tiếng ve thì râm ran khiến
lòng người thêm rạo rực là lòng tôi lại khấp khởi đợi chờ mùa sen.
Mùa sen về, chẳng cần
ai phải nhắc. Người ta cứ thế kéo nhau tới những đầm ở Hồ Tây để chụp
ảnh, để trò chuyện, để ngắm hoa, để lòng được tĩnh lại sau những phút
giây bộn bề của cuộc sống. Mà cũng lạ, những người sành sen thường bảo,
hương sen tinh khôi nhất là vào lúc chiều tà. Thế nhưng, ở Hà Nội, đầm
sen đông vui và tấp nập nhất lại là vào lúc sáng sớm.
Ảnh minh họa
Khi mặt trời còn lấp ló
sau rặng cây, cái nắng mai mới chỉ kịp gõ cửa. Giữa một khoảng không
bao la rộng lớn, hơi lạnh ban đêm dần bị xua đi. Đâu đó, tiếng khua chèo
mái thuyền nhè nhẹ khỏa nước làm vỡ tan bầu không khí của buổi sớm, đó
là lúc những người dân cần mẫn đi làm công việc quen thuộc của mình –
hái sen ướp trà.
Chiếc thuyền cứ nhè nhẹ
rẽ sóng trôi đi. Từng bông sen được nâng niu cẩn thận, sen ôm lấy trà,
ướp thứ hương thơm nhẹ nhàng thanh khiết của mình để giúp trà thêm
hương. Người Hà Nội gọi thứ trà được ướp một cách cầu kỳ và tinh tế như
thế là trà sen.
Đứng trong vô vàn những
loại trà khác như trà hoa cúc, trà hoa mai…thì trà sen vẫn được người
Hà Nội ưu ái hơn hẳn. Tháng sáu, mùa sen về, sen theo chân những gánh
hàng rong ùa ra phố mang đến một dáng vẻ mới cho Hà Nội cổ kính. Sen
tràn ngập khắp phố phường, sen hòa mình trong những món ăn và “hóa thân”
thành hương thơm trong những ấm trà.
Ướp trà sen đã khó,
nhưng cái khó hơn chính là việc thưởng thức trà sen như thế nào để cảm
nhận hết tinh hoa của chén trà mới là quan trọng. Nói
về thú thưởng trà, có lẽ không nơi đâu có thể sánh với người Hà Nội.
Chính sự cầu kỳ và tinh tế trong cách thưởng trà của người dân Kẻ chợ đã
khiến thú vui tao nhã này trở nên đặc biệt hơn so với nhiều vùng khác.
Ảnh minh họa
Sau khi rót trà ra
tách, người thưởng thức phải nâng niu chén trà, áp hai bàn tay vào chén
để cảm nhận hơi ấm tỏa ra, sau đó chậm rãi đưa lên mũi ngửi, cảm nhận
hương của chén trà rồi mới thong thả nhấp từng ngụm một để lắng nghe vị
chát nơi đầu lưỡi và ngọt dần nơi cổ họng. Thưởng thức trà sen cần sự
tinh tế đến tỉ mỉ, không ai uống trà sen khi chén trà đã nguội, lại càng
không ai vội vàng uống hết khi chén trà vẫn còn nóng. Người ta bảo,
uống trà sen như vậy là đã làm mất đi cái thanh của chén trà.
Thưởng thức trà sen là
phải cảm nhận không chỉ bằng vị giác mà bằng tất cả những giác quan trên
cơ thể, có thể mới thấm thía, mởi hiểu hết được tinh hoa ý nghĩa của
chén trà.
Thủa xưa, thưởng trà
sen được coi là một nghệ thuật của những người Hà Nội gốc, cái thú được
dạo quanh hồ sen những sáng sớm, ngắm nhìn Tây Hồ lộng gió, nhâm nhi
chén trà và đàm đạo chuyện thế gian là thói quen của nhiều người. Nhưng
giờ đây, dòng chảy của thời gian dường như đã làm mờ nhạt thói quen ấy.
Người ta uống trà lúc này chỉ là để giải khát hoặc uống cho có, ít người
có thời gian để thưởng trà theo đúng cách.
Tuy nhiên, nếu một lúc
nào đó, rảnh rỗi, người ta lại muốn được tìm về với những thói quen thủa
xưa, được thảnh thơi nhấp ngụm trà sen, lắng nghe dòng thời gian trôi
đi và cùng nhau nói về những chuyện đã qua…
Mai Tân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét