Với nước da trắng như trứng gà bóc, gương mặt
còn “đặc sệt” trẻ con, chẳng ai nghĩ Mai làm “gái”. 17 tuổi, cái tuổi
đẹp nhất của đời người nhưng Mai đang phải trả giá ở Trung tâm giáo dục
Lao động xã hội số 2, Ba Vì, Hà Nội.
Tôi
đã gặp không ít những cô bé còn non nớt về tuổi đời nhưng lại “giàu”
kinh nghiệm ở ngoài đời tại Trung tâm giáo dục Lao động xã hội số 2,
nhưng với Hà Thị Mai lại khác. Vẻ hiền lành, ngô ngố của Mai làm tôi
thấy mủi lòng.
Mai trở thành gái bán
dâm khi mới 16 tuổi. Không phải bị ép buộc hay bị lừa làm gái, mà duyên
cớ đưa Mai đến với nghề này là do… tự nguyện. Quá khứ ùa đến khi có
người “chạm” vào vết nhơ, Hà Thị Mai mắt ngân ngấn kể: “Tại em lười học
nên mới ra thế này”.
Tiết trời vào hè nóng
nực, đôi má bồ quân của Mai càng căng hồng, mịn màng. Mai bảo từ nhỏ mẹ
bảo Mai là “hồng nhan” nên cuộc đời sau này lắm gian truân, không ngờ
lời mẹ nói lại linh ứng sớm đến thế.
Hà Thị Mai mơ ước về tương lai…
PV: Lần đầu tiên làm gái, em có sợ không?
Hà Thị Mai: Sợ và run.
Sợ sao em còn làm? - Vì em hết tiền, lấy tiền mãi của người khác cũng ngại, nghe chị ấy dụ dỗ ngọt quá, em đành liều.
Em còn nhớ vị khách đó không?- Có, đó là một người còn khá trẻ.
Đó là lần đầu tiên của em à?- Không, năm 16 tuổi, em đã trao thân cho bạn trai rồi!
Bao lâu sau em lại đi làm gái lần hai?- Ngay
tối hôm đó, chị ấy lại gọi “giúp cô lần nữa”. Em từ chối, chị ấy dụ
“không lo đâu, có một chị nữa đi cùng”. Em yên tâm nên chấp nhận. Nhưng
không ngờ lần này mình lại bị bắt.
Lúc ấy em đang làm gì?- Em
vừa nhận tiền của khách. Em vào phòng tắm, đúng lúc đó có tiếng gõ cửa,
em không biết chuyện gì, chỉ thấy Công an ập vào. Em và chị đi cùng bị
dẫn giải về trụ sở, bọn em sợ quá chỉ biết khóc.
Mỗi lần đi khách em được trả bao nhiêu?-Khách đưa 500, em chỉ được một nửa.
Thế bà chủ có bị bắt không?-Có.
Từ ngày vào đây, gia đình em có hay lên thăm không?- Có. Lúc mới vào, chị gái em lên. Thấy em thế này, chị ấy bảo: “Sướng không biết đường sướng”. Em chỉ biết khóc thôi.
Bố mẹ có giận em không?- Em nghe chị kể, khi biết tin, bố mẹ em đã cãi nhau rất to. Bố bảo tại mẹ chiều em nên mới ra cơ sự này.
Ở đây em có nhớ nhà không?- Có.
Tết vừa rồi em khóc suốt vì nhớ nhà. May có chị, mẹ và anh trai lên
thăm em đỡ tủi thân hơn. Em chỉ muốn về ở với bố mẹ thôi.
Gương mặt Mai đờ đẫn,
chốc chốc lại lấy tay quệt ngang mặt. Nhìn Mai thút thít lòng tôi bỗng
chùng xuống. Sự va vấp với đời quá sớm có lẽ hằn sâu vào trí nhớ Mai
những vết xước thật khó lành.
Nhìn Mai, có lẽ người mẹ nào cũng xót xa. Sự sa ngã của Mai cũng có một phần trách nhiệm của những người làm cha làm mẹ.
Mai là con út trong một
gia đình nông dân ở huyện Tân Sơn, tỉnh Phú Thọ, từ bé đã được cha mẹ
chiều chuộng. Nhà Mai có hàng ha đất trồng chè nên cho thu nhập tương
đối ổn định. Mai có anh trai và chị gái, họ đều chăm chỉ làm nương chè
cho bố mẹ nên kinh tế cũng dư dật.
Mai chẳng giống ai
trong nhà, từ nhỏ đã bộc lộ bản tính bướng bỉnh và lười nhác. Vì là út
nên mẹ chiều chuộng Mai hơn cả, chẳng bắt làm gì. Mải chơi khiến Mai
chẳng thiết gì học. Giữa năm lớp 8, một hôm Mai tuyên bố thẳng thừng với
cả nhà là đã bỏ học.
Choáng váng, bố mẹ mắng
Mai một trận nhưng Mai vẫn để ngoài tai. Mẹ khuyên nhủ Mai đi học hại,
nhưng Mai chỉ nói: “Con học không vào, nghỉ thì tốt hơn”.
Ở nhà chơi mãi cũng
chán, chị kêu đi hái chè, nhưng Mai không chịu. Trong làng có đám bạn
bằng tuổi Mai, cũng là những đứa lười học ham chơi nên Mai dễ dàng kết
bạn. Ban đầu chỉ là những trò chơi ở quán net, sau đó Mai đâm nghiện
nhảy Audition.
Có đồng nào, Mai nướng
sạch vào trò chơi ảo, hết tiền thì xin chị, xin mẹ. Mẹ giấu bố tất cả
mọi chuyện, ngay cả việc Mai thường xuyên tỉ tê xin mẹ tiền để đi chơi
xa. Nay thì Mai lên Phù Yên (Sơn La), mai lại theo chúng bạn đến TP Việt
Trì.
Trong một lần đi chơi ở
Đền Hùng, Mai đã hẹn gặp bạn trai. Người này quê ở Bắc Ninh, Mai quen
qua chat và hẹn gặp mặt. Tình yêu “chíp hôi” nhanh chóng nảy nở.
Sau đôi ba lần gặp gỡ
hẹn hò, Mai đã không ngần ngại trao “cái ngàn vàng” cho bạn trai. Người
thanh niên sau khi nếm “trái cấm” đã dần lạnh nhạt, bỏ lại Mai với trái
tim đau đớn.
Nhìn con gái cả ngày
vùi đầu vào chơi game, không chịu đụng chân đụng tay vào việc gì, bố mẹ
Mai đã cãi nhau kịch liệt. Bố nói mẹ chiều Mai quá, mẹ tức mình đã mắng
Mai một trận. Không chịu nổi, Mai bực bội bỏ nhà ra đi.
Mai và nhóm bạn xuống
Hà Nội tìm đến quán net. Chúng lao vào “cày” nét suốt ngày đêm, chỉ ăn
mì tôm, uống nước trắng. Khi nào mệt quá chúng gục xuống bàn để ngủ.
Tỉnh dậy lại chơi… Cứ thế, Mai gầy rộc gầy rạc.
Mỗi ngày Mai đốt 200
nghìn vào chò trơi, có lần Mai còn nạp thẻ game hết 2 triệu đồng. Tất cả
tiền chơi game, tiền ăn do người yêu của một cô bạn trong nhóm bao. Mai
bỏ nhà đi Hà Nội đốt mình trong quán game từ tháng 2 đến tháng 8/2011
mà cả nhà không hay biết.
Có đôi ba lần Mai về
xin tiền chị gái, bị mẹ bắt gặp gặng hỏi, Mai trả lời: “Con xuống Hà Nội
chơi với chị”. Chả là ở gần nhà Mai có cô H xuống Hà Nội làm ăn, Mai
lấy cớ xuống đó chơi nên mẹ tưởng thật.
Lẽ ra mẹ Mai phải tìm
hiểu xem con mình xuống đó chơi gì mà vài tháng không về, nhưng bà lại
tặc lưỡi cho qua, chỉ mắng Mai qua quýt rồi mải đi làm. Bà giấu nhẹm
chuyện này với chồng, thế nên khi xảy ra cơ sự, ông bà đã cãi nhau kịch
liệt.
Mai biết thừa người chị
cùng làng thuê phòng trọ để nuôi “gái”, nhưng Mai vẫn qua lại chơi như
không hề có chuyện gì xảy ra. Một hôm đang đầm mình trong trò chơi ảo,
điện thoại của Mai reo vang. Người chị này “nhờ” Mai đi làm gái hộ vì
kẹt người.
Mai từ chối. Nhưng chị
này không tha, tiếp tục dụ dỗ. Đang lúc hết tiền, với lại lấy tiền người
yêu của bạn mãi cũng ngượng, Mai tặc lưỡi. Thế là, Mai trở thành gái từ
ấy, năm đó Mai mới 16 tuổi.
Khi hay tin Mai đang
phải phục hồi nhân phẩm ở Trung tâm số 2, mẹ Mai đã ngất. Bà giận Mai
lắm, định rằng sẽ không lên thăm. Nhưng lòng người mẹ không lúc nào yên.
Dù Mai có gây ra lỗi lầm thế nào, nó vẫn là con của bà.
Mai ra nông nỗi này
cũng có phần trách nhiệm của bà. Người mẹ này đã khóc rất nhiều khi gặp
con. Bà hiểu rằng, chỉ có bà mới vực cuộc đời con đứng dậy, để con đừng
bước tiếp sai lầm. Khi đã phải trả giá, bà mới thấm thía được nhiều
điều. Bà phải làm tất cả để cứu đứa con gái bé bỏng khi chưa là quá
muộn…
Không ngổ ngáo như
nhiều đứa trẻ vào đây giáo dục nhân phẩm, Hà Thị Mai được đánh giá là
ngoan, chăm chỉ và thật thà nhất trong nhóm. Mai ý thức được hậu quả tệ
hại nếu tiếp tục trượt dốc, thế nên khi vào đây, ngoài giờ làm ở xưởng
thêu, Mai đăng ký vào lớp tin học.
Mai muốn sau này ra
ngoài, có một chút kiến thức, có thể xin được việc làm để khỏi nhàn rỗi.
“Vào đây em thấy thế nào?”, tôi hỏi. “Lúc đầu em nhớ game lắm, nằm
xuống là nhớ không chịu được.
Bạn bè không ai tới thăm, em càng buồn. Bây giờ quen rồi. Em cảm ơn thầy Khởi nhiều lắm, thầy đã động viên em rất nhiều”.
Còn hơn 1 năm nữa mới
hết hạn phục hồi nhân phẩm, nhưng Mai không than thở hay sốt ruột như
nhiều cô gái khác. Mai cho rằng, bị bắt đưa vào đây là may mắn, là tốt
cho mình, nếu còn ở ngoài chơi bời thì không biết cuộc đời sẽ đi về đâu.
Tôi thấy vui vì Mai đã
ngộ ra điều này. Mai đã biết suy nghĩ chín chắn hơn, nhận ra điều hay,
lẽ phải trên đời. Trước đây mẹ nói một, Mai cãi hai, giờ thì Mai đã biết
thương bố mẹ hơn.
“Vào đây mới thấy nhớ,
thấy thương bố mẹ, điều mà ở nhà em không thấy. Bị bố mẹ mắng mấy câu là
ức, bỏ đi. Giờ thì không thế đâu. Em chỉ mong lao động tốt để sớm về
nhà”, Mai chia sẻ.
Theo Nhật Minh
Đời sống & Pháp luật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét