Trang

++ CHÙA A DI ĐÀ KÍNH CHÚC QUÍ VỊ MỘT NGÀY AN VUI. http://chuaadida.blogspot.com nay được đưa về trang nhà chuaadida.com. KÍNH MỜI QUÍ VỊ HOAN HỶ GHÉ THĂM TRANG NHÀ chuaadida.com và chia sẽ mọi người cùng biết. Cảm Ơn " ++
++ Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không hề nhớ đến, biết nhận mà không hề quên đi. -- Đừng đau khổ với những gì mình không có, hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay. -- Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ, mà nằm ở tầm lòng của người cho. -- Có 3 cách để tự làm giầu cho mình: mỉm cười, cho đi, và tha thứ. -- Tức giận là cơn lốc xóa đi mọi sự thông minh. -- Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. -- Phải ăn để sống chứ không phải sống để ăn. -- Một nụ cười có thể thay đổi một ngày. Một cái ôm có thể thay đổi một tuần. Một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống. -- Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới, bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó, bạn là cả thế giới. -- Sự kiên nhẫn là sức mạnh vượt qua mọi khó khăn. -- Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. -- Với lòng nhân ái đôi khi vực người từ hố thẳm, Với dạ hẹp hòi đôi lúc đẩy người tận vực sâu. -- Dù xa cách mấy trùng dương Ở đâu cũng có quê hương trong lòng. -- Tiền tài biết đủ thân không nhục, Danh lợi không tham đức mới cao. -- Tiền tài rồi cũng hết, Danh lợi rồi cũng tan, Duy chỉ có lòng người, Sống mãi với thời gian. -- Có không thương ghét chẳng bận lòng, Được mất hơn thua chẳng ngóng trông, Mở rộng tâm ra lòng thanh thảng, An nhiên tự tại dạ thong dong. -- Có thành công lớn nhỏ nào, không từ kiên nhẫn mà nên++

Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Con có đưa mẹ vào viện dưỡng lão?

alt Câu hỏi của mẹ xoáy vào trái tim tôi nhưng tôi chỉ biết cố gắng mỗi ngày mang lại bình yên cho mẹ.

Hiếu Hiền
Tôi còn đang ngẩn ngơ thì mẹ kể lại chuyện hồi sáng. Hóa ra lúc mẹ đang đi chợ thì có anh thanh niên hỏi thăm đường. Ngồi phía sau anh là một bà cụ, vóc dáng nhỏ bé, teo tóp, đang nép sau lưng anh.
Anh hỏi thăm đường đến viện dưỡng lão và mẹ đã chỉ cho anh. Giờ thì tôi hiểu tại sao mẹ lại hỏi tôi câu này. Xem tin thế giới, tại Mỹ rất nhiều người già đang sống nhờ các tổ chức từ thiện chứ không phải vào con cháu. Dường như xã hội phương Tây cũng đang nhìn ra vấn đề khi giới trẻ bây giờ coi ông, bà cha mẹ là một gánh nặng và viện dưỡng lão xem ra là nơi tốt nhất để "ném" họ vào.
Có một câu chuyện thế này: "Hai người lính nhìn thấy một bà mẹ và mấy người con ngồi bên đường. Các người con thì đói lả nhưng họ không có gì để lót dạ. Một người lính động lòng, mang mẩu bánh đưa cho bà mẹ. Bà vội vã bẻ từng miếng nhỏ, chia đều cho các con nhưng không có gì cho riêng bà. Người lính còn lại bèn hỏi bạn mình: 'Anh có thấy lạ không, sao bà mẹ không ăn, bà ta không đói chăng?'.
Người kia trả lời: 'Không, bà ta đói lắm chứ nhưng bà ta không giữ gì cho riêng mình vì bà là một người mẹ'". Đây không phải chỉ là chuyện trong sách vở mà thực tế, các bậc cha mẹ đều muốn dành cho con mình những gì tốt đẹp nhất. Chỉ có điều, chúng ta đón nhận mọi thứ, nhớ công ơn người vào lúc ấy rồi quên ngay sau đó.
Con có đưa mẹ vào viện dưỡng lão?
Tôi nhớ lúc mẹ lo cho các chị, một mình mẹ "tả xung hữu đột", chăm sóc cho chị hai rồi phải lo cho chị tư và những lúc sinh đẻ. Số phận các chị không may khi gặp phải người chồng vô trách nhiệm. Thế là mẹ vừa lo cho các con, lại vừa chăm nom các cháu. Đứa nào ho hen, cảm sốt là mẹ lại tất tả chạy qua cạo gió, nấu cháo. Mẹ giận các chị nhiều lúc tiếng nặng, tiếng nhẹ, hờn mát mẹ.
Hình như các chị đều cho rằng làm mẹ thì chuyện hy sinh cho con cái là tất nhiên nên công lao của mẹ, các chị quên đi hết. Đêm, mẹ khó ngủ, trằn trọc nghĩ về từng đứa, về những quyết định sai lầm và hậu quả mà mỗi đứa đang phải gồng gánh. Nhiều lúc mẹ mệt rã rời, cũng muốn buông xuôi hết vì một tay không thể ôm trọn bầu trời, sức mẹ cạn rồi, làm sao có thể vực từng đứa lên.
Là đứa con út, mọi người cho rằng tôi sướng, có mẹ cưng chiều, anh chị lo lắng. Nhưng nào phải vậy, các anh chị đôi lúc cũng so sánh là mẹ lo cho tôi nhiều quá, cái gì tôi cũng được phần hơn. Nhưng anh chị đậu biết rằng phần nào mẹ cũng chia đều chứ không có "con thương, con ghét". Chính vì những sai lầm từ anh chị nên giờ đây mẹ càng lo lắng cho tôi, càng "gò" tôi vào khuôn khổ để mong tôi không va vấp, trắc trở. Mẹ nói vể viện dưỡng lão rồi tự nói: "Giờ con độc thân thì còn nhớ đến mẹ, lúc có chồng thì lại như các chị, coi mẹ là gánh nặng. Thôi thì đến lúc đó, tự mẹ sẽ đi vào viện dưỡng lão, tự mẹ...".
Tôi không biết nói gì hơn vì không muốn vỗ ngực xưng tên, không muốn hứa những lời chắc như đinh đóng cột nhưng cột thì mục rữa, đinh lại lung lay. Nhớ ngày nào mẹ dẫn tôi đi chợ Bến Thành bằng xe buýt, liệu có ngày nào tôi lại dẫn mẹ đi... viện dưỡng lão trên chính chuyến xe buýt ấy không? Tôi không biết chuyện của ngày mai nên tôi chỉ im lặng, cố gắng dành chút thời gian cuối tuần nhổ tóc bạc rồi xem cải lương cùng mẹ. Tôi chỉ biết cố gắng mỗi ngày mang lại bình yên cho mẹ mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét