Ngày 1/6, để bán hết rổ ốc em phải rong ruổi từ cầu Đông Ba đến cầu Gia Hội, về chợ Đông Ba. Nhìn em tôi như thấy bóng dáng của những chú “cò con” chưa đủ lông đủ cánh, vì cái nghèo đã phải theo mẹ “lặn lội” kiếm sống qua ngày.
Những mùa tết thiếu nhi hụt hẫng
Em ngồi đó, bên lề đường cầu Gia Hội, với cái rổ ốc
muôn năm cũ. Ngồi đây bán ốc khi mới 7 tuổi, giờ là 15, em đã có “thâm
niên” 8 năm trong “nghề”. Mỗi một mùa tết thiếu nhi qua đi là một lần
hụt hẫng. Nhìn những đứa trẻ bằng tuổi mình trong bộ áo quần xinh đẹp,
với gương mặt rạng ngời và nụ cười nở rộ trên môi, có lúc nào em cảm
thấy mình bất hạnh hay không?
Em Chi bán ốc đã 8 năm qua giúp gia đình |
Em là Chi, một trong những đứa trẻ chuyên ngồi bán
ốc trên cầu Gia Hội và cầu Đông Ba. 15 tuổi những chỉ cao hơn 1m3, trông
em còi cọc và nhỏ nhắn như học sinh tiểu học. Đôi vai nhỏ bé như còng
đi vì những đắng cay khổ cực. Để bán hết rổ ốc em phải rong ruổi từ cầu
Đông Ba tới cầu Gia Hội, rồi lại từ cầu Gia hội về chợ Đông Ba. Nhìn em
tôi như thấy bóng dáng của những chú “cò con” chưa đủ lông đủ cánh, vì
cái nghèo đã phải rời xa tổ ấm, theo mẹ lặn lội kiếm miếng cơm manh áo.
Công việc bán ốc của em trong những ngày này khó
khăn hơn nhiều ngày thường, không ai chịu dừng lại mua bởi còn bận đi
chơi với bạn bè, con cái. Trong khi bao người đang say sưa hạnh phúc,
những đứa trẻ như em vẫn cơ cực với cảnh nghèo.
Thân cò lăn lội mưu sinh
Những rổ ốc vẫn còn đầy ắp của Chi ngày 1/6
Cùng chung hoàn cảnh với Chi còn có rất nhiều em
khác. Tôi hỏi ngoài em ra còn đứa bạn nào bán ốc ở đây không. Em hồn
nhiên trả lời: “Còn nhiều lắm anh, con Liễu, con Đào, thằng Sơn, Chị
Nga, thằng Thái, nhỏ Yến…”. Những cái tên em kể tôi không nhớ hết được,
nhưng hiện lên trong đầu tôi là hình ảnh những đứa trẻ như em, gầy gò,
nhỏ bé với tấm áo mỏng manh ngồi co bên lề đường vào mùa đông hay cúi
đầu núp sau thành cầu che bớt cái nắng chói chang mùa hè.
Những suy nghĩ dần hiện lên trong tâm trí tôi.
Cuộc đời này thật kỳ lạ. Có những người chỉ đơn giản một cái đưa tay,
hàng triệu đồng cứ thế vụt bay. Lại có những người cam chịu khổ cực,
trăm đắng nghìn cay mà nào có ai hay.
Quen cái sướng cái sung, nhiều bạn trẻ cho rằng
mình bất hạnh. Quen cái khổ cái cực, em thấy đời thật hạnh phúc. Với
nhiều bạn trẻ, bất hạnh là vì bị ba mẹ mắng, vì tình yêu tan vỡ, vì món
quà không được như ý. Với em, hạnh phúc là ba mẹ về nhà với thức ăn, là
20 nghìn trên tay khi rổ ốc được bán hết, là nụ cười khi được ai đó chụp
ảnh.
Mong ước mơ bay xa
Nói về giấc mơ của mình, Chi mong được như những
anh chị dạy lớp học tình thương. Mai sau trở thành cô giáo em có thể đem
con chữ tới cho những bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn như em. Một ước mơ
nhỏ bé nhưng cũng thật cao cả.
Nghe người ta nói: Mua ốc phóng sinh thả và cầu
nguyện thì điều ước sẽ trở thành hiện thực. Những lúc trời đã khuya mà
chưa bán hết ốc, Chi không đem số ốc còn thừa về mà lại ra sông phóng
sinh, với một ngọn lửa hi vọng trong tim rằng “biết đâu 1 ngày nào đó
ước mơ của em sẽ thành hiện thực là hết làm nghề bán ốc?”
Biết bao giờ ước mơ của Chi - cô bé bán ốc trở thành hiện thực?
Anh Việt - Đại Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét