Một thời, Thế Tôn trú ở Sàvatthi, tại Jetavana, gọi các Tỷ kheo:
Này các Tỷ kheo, Tỷ kheo hay Tỷ kheo ni nào, từ bỏ học pháp, trở lui đời sống thế tục, có năm vấn đề hợp pháp để tự trách và chỉ trích đến với vị ấy ngay trong hiện tại. Thế nào là năm?
Trong Thầy (vị ấy nghĩ) không có lòng tin đối với các thiện pháp, trong
Thầy không có lòng hỗ thẹn đối với các thiện pháp, trong Thầy không có
lòng sợ hãi đối với các thiện pháp, trong Thầy không có tinh tấn đối với
các thiện pháp, trong Thầy không có trí tuệ đối với các thiện pháp.
Tỷ kheo hay Tỷ kheo ni nào, này các Tỷ kheo, từ bỏ học pháp, trở lui
đời sống thế tục, năm vấn đề hợp pháp này để tự trách và chỉ trích đến
với vị ấy ngay trong hiện tại.
(ĐTKVN, Tăng Chi Bộ II, chương 5, phẩm Sức mạnh hữu học, phần Học pháp [trích], VNCPHVN ấn hành, 1996, tr.309)
LỜI BÀN:
Xuất gia là phát nguyện đi theo con đường Thánh, lộ trình ấy thường
được gọi nghịch lưu. Bởi không xuôi theo những cám dỗ, đam mê của thế
thường nên người sơ tâm phải đối diện với vô vàn khó khăn trước tình
cảnh phước mỏng, nghiệp dày. Với thách thức này, không phải người xuất
gia nào cũng dễ dàng vượt qua nên có người phải trở về rồi quay lại hoặc
về hẵn làm người con Phật tại gia, tu thân và hộ pháp.
Không còn tiếp tục con đường xuất gia, trở về đời sống cư sĩ tại
gia là chuyện rất bình thường. Đôi khi, hoàn tục là điều hay cho những
ai nhận thấy sức mình không kham nỗi hoặc thối thất chí nguyện ban đầu
hay gặp những hoàn cảnh xảy ra ngoài ý muốn. Thời Thế Tôn tại thế, nhiều
vị xuất gia đã hoàn tục, dù có quở trách ít nhiều song hầu hết Phật đều
tùy thuận. Bởi Ngài thấu rõ duyên nghiệp mỗi người và nhất là tu tập
hoàn toàn dựa trên nền tảng tự nguyện, mọi sự ép uổng sẽ không đem lại
kết quả đôi khi còn phản tác dụng.
Với bất cứ hoàn cảnh nào, người con Phật cũng cần quán sát nguyên
nhân. Khi đã thấy rõ duyên khởi của vấn đề thì chúng ta không trách cứ
hay phàn nàn về ai cả. Do thầy tổ không quan tâm, do huynh đệ không đùm
bọc, do Phật tử không ủng hộ ư? Điều quan trọng nhất phải nhận ra là do
mình. Dấn thân bước tới, dừng lại hưởng an nhàn hay thoái lui hoàn tục,
xét cho cùng cũng do mình tự quyết. Vì thế, nếu trách trước phải nên tự
trách mình.
Cố nhiên hoàn tục là thối thất trong sự nghiệp xuất gia nhưng điều
quan trọng là chúng ta nhìn nhận vấn đề như thế nào và bản thân người
hoàn tục nhận thức trách nhiệm của mình với Đạo pháp? Đâu đó vẫn còn
những nhìn nhận, đánh giá thiếu cảm thông và nhất là chưa có giải pháp
thỏa đáng cho những vị đã hoàn tục có điều kiện tiếp tục cống hiến xây
dựng ngôi nhà Phật pháp. Điều này thiết nghĩ cũng là thao thức, trăn trở
của tất cả những người con Phật trong bối cảnh hiện nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét